GIA ĐÌNH – ĐỘNG LỰC THỜI THANH XUÂN CỦA TÔI (LÊ QUANG ÁNH)
Từ lúc bước chân vào giảng đường đại học cho đến tận hôm nay, gia đình và những người thân luôn là nguồn động lực to lớn để tôi cứ mãi duy trì tuổi thanh xuân đầy tích cực của mình. Đối với tôi mà nói, họ thực sự là những bảo vật không thể thay thế, là nguồn năng lượng sống dồi dào khiến tôi luôn muốn phấn đấu, cố gắng nhiều hơn trong cuộc sống.
Tôi lớn lên nhận được đầy đủ tình cảm yêu thương của cha mẹ, là con cả trong gia đình, tôi thấu hiểu được sự vất vả của cha mẹ khi gia đình chỉ là lao động buôn bán bình thường. Xét về điều kiện được giáo dục và phát triển, xem ra tôi có phần không được may mắn như những bạn bè cùng trang lứa. Nhưng cha mẹ tôi thực sự là những người vĩ đại, dù hoàn cảnh có thế nào, tình yêu thương mà cha mẹ dành cho tôi luôn đong đầy, khiến tôi có cảm giác ấm áp từ nhỏ.
Cả cha và mẹ đều là những con người vô cùng chăm chỉ, đối với công việc, nếu hôm nào chưa làm xong việc sẽ chưa thể nào yên tâm dùng bữa. Những hình ảnh này đọng lại trong tôi nhiều suy nghĩ, về sau chính điều này giúp tôi hiểu được giá trị của việc lao động, rằng cần phải siêng năng làm việc thì cuộc sống mới có nhiều ý nghĩa.
Giống như bao đứa con trai khác, thời còn trẻ tôi là đứa cực kỳ ham chơi, chuyện học hành với tôi lúc đó quả thực là tôi không có nhiều hứng thú. Trong mấy năm học cấp 1, thành tích tốt nhất của tôi là học sinh khá, có lúc tệ nhất là học sinh trung bình. Không ai khác, cha là người tối nào cũng chỉ tôi làm bài tập, những phép tính cộng trừ đơn giản hồi đó đối với tôi là cả một vấn đề.
Chỉ có một điều tôi không thích ở cha là hồi đó ông hay đánh tôi mỗi khi tôi làm sai điều gì, tôi còn nhớ lúc đang còn là học sinh cấp một, trò mà tôi thích nhất là ra ngoài tắm mưa, cứ mỗi khi trời mưa xuống là tôi lại cởi trần dầm mưa như vậy. Và tất nhiên khi cha biết chuyện, ông lại lấy cây đánh tôi thật đau. Giờ nghĩ lại nếu có cơ hội làm cha làm mẹ, tôi sẽ hành động khác, sẽ lấy sự yêu thương, mềm dẻo nhẹ nhàng làm phương châm giáo dục con cái. Con trẻ cũng như tờ giấy trắng, nếu chúng ta biết cách chỉ cho chúng thấy điều gì là sai lầm, biết rõ là mình sai ở đâu thì chúng sẽ không tái phạm nữa.
Mẹ tôi hồi đó ban ngày buốn bán ở chợ kiếm tiền nuôi gia đình, chiều tối về nhà còn phải làm việc nhà, rất vất vả. Niềm vui lớn nhất của mẹ là được tâm sự cùng con cái, lúc nhỏ tôi thường hát những bài hát thiếu nhi cho cha mẹ nghe. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của mẹ sau một ngày dài làm việc, tôi lại càng thấy thương mẹ nhiều hơn, tôi tự nhủ với lòng mình sẽ phải trở thành một đứa con hiếu thuận với mẹ.
Không rõ những bạn nam khác thì sao, tôi thích tâm sự với mẹ nhiều hơn. Còn nhớ lúc nhỏ chuyện gì tôi cũng kể cho cha mẹ nghe, đến lúc bắt đầu độc lập hơn, không hiểu sao giữa tôi và cha nảy sinh nhiều suy nghĩ trái chiều, khiến giữa tôi và cha có chút khoảng cách. Một phần là lúc đó tính cách tôi quá hướng nội, những việc bản thân tự lo liệu được, tôi sẽ không chia sẻ với cha như lúc còn nhỏ.
Tính tôi khá cố chấp, làm việc gì thì luôn quyết tâm làm đến cùng, thời gian cấp 2 lúc còn học thi học sinh giỏi môn toán, tối nào tôi cũng thức đến tận 1h sáng để làm bài tập. Vào thời điểm đó tôi rất đam mê môn toán, tôi muốn giải được thật nhiều bài toán khó.
Cha là người lo lắng cho sức khỏe của tôi nhất, đêm đã khuya mà thấy tôi chưa ngủ cha liền nhắc, ông luôn tỏ ra phản đối việc thực khuya của tôi. Nhưng dần dà cha cũng chấp nhận và không phản đối nữa, ban đêm còn mua đồ ăn cho tôi vì sợ tôi học khuya sẽ đói bụng. Đi thi học sinh giỏi đoạt giải, cha là người được tôi báo tin đầu tiên, đó là món quà mà tôi muốn dành cho cha mẹ, những người luôn yêu thương, lo lắng cho sự phát triển của tôi.
Những ngày tháng còn là sinh viên đại học cũng vậy, lúc đó kiến thức về chăm sóc sức khỏe chưa có, là sinh viên trường kỹ thuật tôi phải chăm chỉ học tập, tôi lại hay thức khuya dậy trễ. Khi đã trở thành sinh viên tôi bắt đầu có nhiều hứng thú với việc học hơn, tôi dành nhiều học bổng của trường và các doanh nghiệp, trong tôi luôn tâm niệm rằng phải học thật giỏi sau này sẽ không phải vất vả.
Có những hôm học ở trường suốt ngày từ sáng đến chiều, tối đến đi học thêm anh văn, về đến nhà thì đã muộn, tôi vẫn thức đến tận khuya để làm bài tập. Những dịp lễ 30/4, 1/5 trong khi bạn bè đều đi du lịch đây đó, tôi ở nhà làm cho xong đồ án học kỳ. Tất cả những điều này tôi đều học từ sự chăm chỉ cần mẫn của cha mẹ. Tôi luôn cố gắng chứng minh cho cha mẹ thấy rằng tôi đã lớn, đã có trách nhiệm hơn với cuộc đời mình.
Đúng như những gì cha mẹ tôi kì vọng, khi ra trường tôi bắt đầu đi làm cho những công ty tập đoàn hàng đầu như DEK, FPT software, Bosch, Nestle, … Giờ đây khi tôi chia sẻ có hứng thú với công việc kinh doanh, cả cha và mẹ đều ủng hộ, chỉ dặn dò tôi hãy làm cho thật tốt.
Cha mẹ là những người mà tôi luôn kính trọng, tôi luôn hi vọng có thể giúp cha mẹ trở thành hình ảnh gương mẫu cho các em noi theo, vì thế tôi càng có nhiều quyết tâm nỗ lực phấn đấu. Theo dõi sự phát triển, trưởng thành của các em là trách nhiệm, là việc mà tôi luôn muốn thay cha mẹ gánh vác.
Đây cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi trong khoảng thời gian tiếp theo: trở thành hình ảnh tốt để em út học tập, cố gắng trong sự nghiệp, luôn sống tích cực, yêu thương và chia sẻ những điều tốt đẹp nhất đến mọi người xunh quanh.
Đây là lí do để tôi viết bài này, hi vọng mọi người cùng với tôi cùng nhau lan tỏa sức sống dồi dào, lành mạnh, mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc.
Lê Quang Ánh
Chủ sáng lập thương hiệu Nesfaco
Từ khóa tìm kiếm:
Lê Quang Ánh
Lê Quang Ánh Là ai?
Lê Quang Ánh Nesfaco
Lê Quang Ánh Apharin
Lê Quang Ánh Cao huyết áp